Làm ở phòng khám sản tư khiến mình ám ảnh cả đời. Chia sẻ của một cô gái đang nhận được sự quan tâm của cả cộng đồng mạng, khi trải lòng về câu chuyện làm tại phòng khám sản.
Dưới đây là nguyên văn câu chuyện được cô gái chia sẻ. Những từ ngữ khiến diễn tả khiến con người ta không khỏi suy ngẫm. Sự vô trách nhiệm, sự lạnh lùng hay những lời cầu xin. Mọi thứ mà cô chia sẻ là những điều đã làm cô ám ảnh cả cuộc đời. Còn đối với người khác là cả một hồi suy ngẫm về cái tình trạng nạo phá thai vô tội vạ. Cùng đọc và cảm nhận cũng như chia sẻ những suy nghĩ của bản thân. Hiện chia sẻ khi làm tại phòng khám sản tư này đang gây bão trên khắp các diễn đàn mạng xã hội.
“Tôi năm nay 29 tuổi thất nghiệp. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy việc từ bỏ công việc của mình làm lại đúng đắn đến như thế. Tôi là một y tá. Sau khi học xong tôi làm việc trong 1 bệnh viện tại HN. Rồi tôi làm tư tại 1 phòng khám sản gần bệnh viện. Mỗi ngày kb có bao nhiêu bệnh nhân tới khám: già có, trẻ có, học sinh có. Tôi tiếp xúc với bao nhiêu người chính tôi còn không thể nhớ nổi.
Mức lương cũng chỉ đủ ăn, nhưng những thứ tôi chứng kiến hàng ngày khiến tôi day dứt. Những ngày đầu tiên dù đã được học và thực hành nhiều truớc đó. Nhưng khi chứng kiến những ca nạo hút từ chính những người mẹ, vì 1 lý do nào đó phải bỏ sinh linh trong người đi. Vì lựa chọn giới tính hay vì lỡ không phòng tránh, tôi ám ảnh và sợ hãi lắm. Dù mỗi lần thực hiện 1 ca nào đó, bs đều thắp nhang trước nhưng t vẫn cực kỳ mất bình tĩnh. Tay chân tôi không kiểm soát được.
Ngày thứ 2 3 và những ngày sau ấy tôi cố gắng quen dần với công việc của mình nhưng ko nổi. Tôi không thể quen được. Và không quên được những ca đặc biệt từ những hoàn cảnh đặc biệt.

Lần đầu là khi một e học sinh cỡ tầm chưa hết cấp III tới bv khi đã 19 tuần. Em bé ấy còn không biết là mình đã có mà cứ nghĩ mình béo. Sau khi thăm khám bác sĩ hỏi em suy nghĩ kỹ đi, em ấy lạnh lùng trả lời cô làm cho cháu đi đừng hỏi nhiều. Tôi ám ảnh tới nỗi không còn dám nhìn khi thấy hình ảnh sinh linh đã thành hình không còn nguyên vẹn. Tôi khóc rất nhiều và có mang bé cho hội bảo vệ sự sống xin chôn cất em. Còn mẹ em thì lạnh lùng, không thèm nhìn lại con lấy 1 lần.
Lúc mang bé đi, tôi đã xin nghỉ 1 tuần. Tôi ám ảnh. Tôi muốn bỏ việc ngay lập tức nhưng tôi còn mẹ còn em tôi. Không thể bỏ việc cũng không thể không kiếm tiền dù chỉ 1 ngày.
Tôi lại tiếp tục quay lại, và thay vì làm y tá, tôi nhận thêm cả việc gói gém các e gọn gàng thay vì vứt bỏ như bình thường. Rồi để cho hội thiện nguyện mang các e đi an táng. Dù muốn hay không điều đó cũng vẫn xảy ra mỗi ngày mỗi giờ. Có những lần tôi đã khuyên được mẹ các em giữ các em lại hoặc nhờ sự trợ giúp của các đơn vị tình nguyện. Mà các e đã ra đời dù sau đó có phải vào các tổ chức thiện nguyện. Bẵng đi mà t đã theo công việc này 4 năm.
Ngày mùa đông rét mướt giữa dịch bệnh, 1 em 19 tuổi vào phòng khám khi đã gần 30 tuần tuổi. Em xin bác sĩ cho e được bỏ bằng mọi cách. Em khóc lóc, năn nỉ. Em nói em không còn bố mẹ đang ở với ông bà. Không có khả năng nuôi. E xin bác sĩ hãy bỏ đi giúp em. Và bác sĩ nói như thế này chỉ có khả năng cho sinh non. Vì đã quá lớn rồi. Tôi cũng khuyên em ấy là để sinh rồi gửi con đi nhưng em không nghe.
Hôm đó tôi đã bằng mọi cách cứu lấy đứa bé. Khi e được ra đời tôi đã xin đưa em lên viện cấp cứu và nói bệnh viện rằng đó là ca sinh non. May mắn thay cứu được. Ròng rã 6 tháng liền tôi ở viện. Chăm sóc 1 bé sinh non khó khăn tốn kém hơn nhiều 1 ca đủ ngày đủ tháng. Tôi định khi em ổn định sẽ gửi vào chùa hoặc tổ chức nào đó. Nhưng ngày ngày nhìn em, 1 bé gái hồng hào khoẻ mạnh bị chính ng mẹ của mình từng từ bỏ, giành giật sự sống và từng ngày lớn lên, tôi đã xin nghỉ việc.
Mẹ em đã rời đi sau khi bỏ em. Còn tôi làm mẹ bất đắc dĩ tuổi 25, thất nghiệp. Nhưng chưa bao g tôi thấy việc nghỉ việc và việc cứu sống 1 ai đó không cùng huyết thống với mình là sai. Vì mỗi ngày có hàng trăm ca bỏ con từ các phòng khám mỗi ngày. Sau khi hoàn tất thủ tục tôi đã cùng con về quê sống. Những điều tôi đã làm chỉ mong được bù vào bằng việc chăm sóc con nuôi của tôi. Một sự sống suýt nữa bị tước đi vì sự từ chối của ba mẹ. Mà tới giờ tôi vẫn không quên được những ngày đã qua, tôi phải làm gì bây giờ?”
Câu chuyện làm tại phòng khám sản sau khi được chia sẻ lập tức gây bão bà thu hút hàng trăm hàng nghìn lượt comment. Nhiều người bày tỏ sự biết ơn với cô gái, cũng có nhiều người động viên cũng như khen ngợi cô gái. Còn bạn, bạn nghĩ sao về chia se3r trên?