Cảm ơn anh Mạnh “người hùng” đã cho chúng ta thêm can đảm để lần sau không còn từ : “Nhỡ đâu…”

Câu chuyện về một người làm nghề lái xe tải đã thành công cứu bé gái 3 tuổi rơi từ tầng 12 tại một khu chung cư tại Hà Nội như đã tiếp thêm sức mạnh và ý chí để mỗi người trong chúng ta có thể can đảm, bỏ qua những chữ “nhỡ đâu…” và lao lên làm việc được cho là đúng đắn, để tạo nên những điều phi thường như vậy.

Bộ ảnh 'siêu nhân' Nguyễn Ngọc Mạnh cứu bé gái 3 tuổi rơi từ chung cư gây  sốt cộng đồng mạng

Theo những chia sẻ đầu tiên của anh sau khi cứu được bé gái rơi từ tầng 12 của chung cư xuống thì anh cho hay: “Từ lúc phát hiện em bé đang chới với ở lan can, cho đến lúc rơi xuống và anh lao ra đỡ, thời gian chỉ là khoảng 1 phút”.  

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi 1 phút đó, sau khi nghe thấy hô hoán, anh đã không do dự mà trèo qua bức tường 2m leo lên trên bề mặt mái tôn đầy trơn trượt để canh vị trí em bé rơi xuống, đón đỡ bé tránh khỏi lưỡi hái của tử thần. Mọi hành động đều diễn ra nhanh chóng mà trong đó chẳng có lấy một tia do dự nào.

Nhiều người tính toán rằng, với độ cao từ tầng 12 của căn chung cư và căn nặng của bé như vậy thì trọng lượng thực tế khi mà anh đón nhận được em bé sẽ lên đến vài trăm cân. Nhưng trong hoàn cảnh vậy thì đâu ai còn có suy nghĩ mà đi tính toán được, chỉ mong sao cứu được người là tốt rồi. Đối mặt với bức tường rất cao của chung cư, tốc độ rơi của em bé rất nhanh chỗ đứng đón đỡ bấp bênh, lực va đập tác động kéo theo hệ quả nguy hiểm cho cả 2 liệu còn mấy người có được can đảm để ứng xử như trong tình huống không chút do dự trên của anh Mạnh.

Chỉ trong nháy mắt của sự do dự đó, chúng ta sẽ hết lên trong tuyệt vọng rằng điều đó là không thể với chúng ta. Việc do dự có nên giúp không? Lúc đó làm sao mà giúp được. Làm sao mà vượt qua được bức tường cao như vậy? Thế nhưng với anh Mạnh thì sự do dự lúc đó là không còn khi anh đã cố gắng vượt mọi rào cản để đón được bé tránh cho hôm nay chúng ta phải đọc những bài báo với hàng loạt tittle buồn mà không phải là những bài báo đầy rẫy sự khen ngợi như hôm nay. Và cũng tránh cho một gia đình mất đi một đứa con, thêm được một người hùng của xã hội, một tấm gương đáng được học hỏi và trân trọng dù biết điều đó rất nguy hiểm.

Thứ người lái xe tải đã đánh thức trong chúng ta ngày hôm qua, không chỉ là sự cảm thán về lòng tốt, mà là sự can đảm của một người đàn ông rất mực khiêm nhường.

Một điều mà anh chàng lái xe tải vận chuyển đồ đã đánh thức trong chúng ta không chỉ là sự cảm thán mà còn là sự can đảm, không màng nguy hiểm, không chút do dự của một con người trước những việc trong xã hội.

Anh Mạnh nói rằng, sau khi nghe thấy tiếng hô, anh chẳng còn bận tâm gì hết mà chỉ nghĩ rằng làm sao để cứu được đứa bé đó giống như bản năng của một người bố cứu lấy đứa con của mình khi chúng gặp phải nguy hiểm.

Anh cảm thấy run sợ khi không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo nay sau đó,. Nhưng chỉ trong 1 phút ngắn ngủi chứa đầy sự may rủi đó, anh đã không để nỗi lo sợ đó chiếm lấy bản thân mà đổi lấy sự do dự cho chính mình. Bản năng của một người cha được đánh thức mãnh liệt trong tiềm thức, lòng tốt vốn có của một con người và trên hết đó là sự dũng cảm của riêng mình đã thôi thúc anh ra khỏi chiếc xe của mình, vượt qua bức tường cao của khu chung cư và cái mái tôn đầy trơn trượt để tìm được vị trí đón đỡ lấy đứa bé kia.

Và phép màu thực sự đã xảy ra. Một đứa bé đầy may mắn và một người đàn ông đầy dũng cảm. Tất cả đã tạo nên một bức tranh sống động, đầy cảm xúc giữa một đời sống muôn vẻ.

Vì sao anh Nguyễn Ngọc Mạnh cứu được bé gái rơi từ tầng 12 chung cư? -  Sputnik Việt Nam

Bây giờ khi nhớ lại, lần cuối chúng ta không chút do dự mà giúp đỡ người khác là khi nào?

Cũng… lâu lâu rồi thì phải. Có người còn chưa từng, đúng không? 

Có rất nhiều thứ ảnh hưởng đến chúng ta làm chúng ta chần chừ: Chúng ta sợ phiền toái, sợ không làm được, sợ…… nhiều thứ khác nữa. Đằng sau tất cả chỉ vì chữ “nhỡ đâu…”

Nhưng chẳng lẽ điều đó biến chúng ta thành người xấu? Chúng ta thật ra ai cũng đều là người tốt cả. Chúng ta biết xót thương và phẫn nộ, biết hướng về điều tốt đẹp và chẳng ai muốn điều tồi tệ xảy ra với bất cứ ai. Thế nhưng, thứ duy nhất chúng ta thiếu, chính là sự can đảm và không do dự khi đối mặt với một tình cảnh không may. 

Việc tốt là một thứ dễ lan tỏa, nó khiến ta rung động và có niềm tin vào kết quả của những giá trị tích cực mà tự thân ta có thể tạo. Chúng ta từng nghĩ, chúng ta không đủ tốt cho đến khi ta thấy người khác làm việc tốt, và ta thấy mình cũng có đủ khát khao và khả năng để tạo ra những việc tốt như vậy. Chúng ta cũng không bao giờ tin rằng mình có thể làm một điều phi thường, cho đến lúc ta thấy một người bình thường và giản dị như anh Mạnh cũng có thể tạo ra một phép màu kỳ diệu khi tử thần gần trong gang tấc. Và trái tim ta như được chạm tới. 

Hãy cứ tin rằng, sau câu chuyện của anh Mạnh, chúng ta cũng sẽ được tiếp sức mạnh và ý chí để có thể can đảm, có thể bỏ qua những chữ “Nhỡ đâu” để lao lên làm việc đúng đắn, để tạo ra một điều phi thường như vậy. Bởi cuối cùng thì ta cũng đã hiểu, sự phi thường ấy đang nằm trong lồng ngực của mỗi chúng ta.

Tinggalkan Balasan

Alamat email Anda tidak akan dipublikasikan. Ruas yang wajib ditandai *